Thứ 7 ngày 20/07/2013, TENTEN.VN đã tới thăm và tặng quà giúp đỡ các em nhỏ mồ côi ở chùa Bồ Đề, Phú Viên, Bồ Đề, Long Biên, Hà Nội.

Chúng tôi đã được gặp các bé, trò chuyện và chơi cùng các em, thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ và đầy ý nghĩa!
Có khoảng hơn 130 em nhỏ đang sống trong chùa Bồ Đề. Các em bị cha mẹ mình bỏ rơi vì một hoàn cảnh, một lý do riêng nào đó của họ. Chùa Bồ đề đã cưu mang các em, cho các em một mái nhà, thức ăn, quần áo mặc,…
Mỗi em có một hoàn cảnh tội nghiệp khác nhau.
Hai em nhỏ này là anh em sinh đôi, ngay khi sinh ra đã bị bố mẹ bỏ rơi tại bệnh viện Tích Giang. Bố mẹ các em đã không biết rằng họ đã tự chối bỏ quyền làm cha, làm mẹ của hai thiên thần nhỏ bé, vô cùng đáng yêu này. Có biết bao bà mẹ không thể sinh con đang mong mỏi có một đứa con đến nhường nào, ấy vậy mà họ lại nhẫn tâm bỏ lại các em như vậy.
Cô bé đáng yêu này bị cụt mất một phần chân trái, các tổ chức tình nguyện đã tặng cho em chân giả để em có thể đi lại như các bạn khác. Em là một cô bé rất ngoan, tuy còn nhỏ nhưng khi muốn đi tiểu, nhất định dù có muốn buồn đến mấy cũng không tè ra quần mà phải đi ở nhà vệ sinh. Khi dắt em từ khi vui chơi tới nhà vệ sinh, đoạn đường không phải là gần, nhưng em vẫn cố gắng chịu đựng, không tè dầm ra quần. Em lúc nào cũng cười vui vẻ, ngồi chơi, vẽ tranh cùng các cô chú đến thăm.
Cô bé có 2 má phúng phính, đáng yêu này, đang ngồi chơi rất vui vẻ với chúng tôi. Nhưng có ai biết rằng, vừa mới mấy ngày trước thôi, em đã phải cận kề với cái chết vì bị bệnh viêm phổi rất nặng. May mắn sao bệnh viện đã kịp thời cứu chữa cho em để em có thể chơi đùa với các bạn khác. Nhưng bệnh viêm phổi không phải là bệnh có thể chữa khỏi hẳn. Nếu đã từng bị viêm phổi một lần thì sau này nếu không giữ gìn sẽ rất dễ bị tái phát nhiều lần bởi hệ hô hấp đã từng bị tổn thương.
Chúng tôi thương nhất là bé gái mới vài tháng tuổi đã phải băng bó cả 2 chân. Một bạn tình nguyện viên hay đến thăm và chơi với các em kể lại rằng em bị bệnh di truyền bẩm sinh, sinh ra chân không có da, phải đợi bệnh viện tìm người có da phù hợp để cấy ghép cho em, đến nay vẫn chưa tìm được.
Em có đôi mắt đen, to rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn, nhưng hai chân em thì lúc nào cũng phải băng bó. Em còn nhỏ quá, em không cảm thấy đau đớn hay sao mà chẳng thấy em khóc bao giờ? Đôi mắt to, đen láy, trông thật buồn, phải chăng em đang mơ về tương lai, tương lai khi đôi chân em lành lặn, em có thể chạy nhảy như bao đứa trẻ khác,….
Hơn 130 em là hơn 130 hoàn cảnh đáng thương khác nhau. Chùa Bồ đề đã mở rộng vòng tay đón các em. Tuy nhiên, có lẽ do điều kiện kinh tế còn thiếu thốn nên môi trường sống, sinh hoạt cho các em còn chưa được tốt. Khi chúng tôi đến gặp các em, rất nhiều em bị mọc mụn ở chân, tay, đầu, thân người,…(bệnh mà người ta gọi là “ghẻ”).
Nhìn các em, chúng tôi thực sự thấy thương cảm và đau đớn lắm. Các em bé mới chỉ có vài tháng, hoặc đã hơn 1 tuổi,…còn rất nhỏ, làn da rất nhạy cảm và dễ bị lây bệnh của nhau. Chỉ cần 1 em bị là có thể lây cho tất cả các em còn lại. Mà sao lại không dễ lây được chứ. Nếu như 1 đứa trẻ trong 1 gia đình, được bố mẹ nuôi nấng, được ở phòng riêng thì ở đây 20-25 em nhỏ phải ở chung trong 1 phòng. Căn phòng các em ở là gian nhà cấp 4, mùa hè không có điều hòa mà chỉ có quạt. Có em vì trời nóng quá, dùng quạt nên đã bị viêm phổi nặng, suýt cận kề với cái chết. Các em có “mẹ nuôi” chăm sóc, nhưng không được có riêng 1 mẹ nuôi cho riêng mình. 1 mẹ nuôi chăm sóc khoảng 4-5 em nhỏ. Trong 1 phòng có 20-25 em nhỏ thì có khoảng 4-5 mẹ nuôi.
Các sinh linh nhỏ bé, tội nghiệp phải sống trong điều kiện sinh hoạt khó khăn. Thương lắm thay. Và căm hận lắm thay. Những kẻ là cha, là mẹ đã bỏ rơi các em, không cho các em có cơ hội được sống, được mơ ước tới những điều đẹp đẽ trong cuộc đời.
Như một số tờ báo trước đã viết, điều kiện sinh hoạt, giáo dục của các em nhỏ ở Chùa bồ đề chưa được tốt, còn có nhiều bất cập. Nguyên nhân âu cũng do là chưa có chế độ quản lý chặt chẽ. Rất mong các cơ quan có chức năng, cơ quan nhà nước quan tâm hơn nữa tới các em nhỏ ở nơi đây, không chỉ đơn thuần là tặng tiền, tặng quà mà cần trực tiếp đưa chuyên gia về để xây dựng chế độ quản lý, chế độ sinh hoạt, giáo dục cho các em được tốt hơn. Để không em bé nào còn bị ghẻ, không còn chuyện các em nói tục, chửi bậy, …không còn những bất cập như báo chí đã từng viết.
Các em có thể không thể có được điều kiện sống tốt như những đưa trẻ có cha, mẹ khác nhưng rất cần có một chế độ vệ sinh sạch sẽ, không bị bệnh, và được giáo dục căn bản tốt, được mơ ước về tương lai,…
“Mỗi khi ôm con tôi trong lòng, tôi lại nhớ tới các em nhỏ ở chùa Bồ đề. Giá mà các em có được điều kiện sống tốt, có cha, có mẹ yêu thương, chăm sóc như con tôi.” (Một nhân viên TENTEN.VN tâm sự)
Mong rằng những người làm cha, làm mẹ đừng bao giờ nhẫn tâm bỏ rơi con cái của mình, dẫu hoàn cảnh có khó khăn thế nào hãy để bản thân mình (là người lớn trưởng thành) hứng chịu khó khăn, đau đớn đó. Đừng bao giờ để các em nhỏ phải gánh chịu nỗi đau khổ thay cho cha mẹ chúng. Cha mẹ bỏ rơi con cái là tội ác lớn nhất mà không ai có thể tha thứ, không ai có thể chấp nhận được.
Hãy luôn làm những điều đúng đắn và đừng bao giờ bỏ rơi con cái của mình. Hãy chia sẻ yêu thương để giữ mãi nụ cười trên môi các em!
Chia sẻ khác với những người đến thăm các em: 
Một điều cũng muốn chia sẻ với người đến thăm chùa. Mọi người đến để chơi với bé, khi mang đồ ăn như bim bim, sữa,…đến cho các bé thì cũng chú ý không cho các bé ăn quá nhiều để ảnh hưởng đến giờ ăn bột, cháo tiếp theo của bé. Nhiều bé mới hơn 1 tuổi cũng ăn bimbim tôm cay (không tốt cho sức khỏe), nhiều bé được các cô, chú cho uống quá nhiều sữa để đến giờ ăn cháo thì lại không ăn được. Một chế độ ăn uống điều độ là rất cần thiết đặc biệt cho các bé nhỏ, hệ tiêu hóa chưa được tốt và hoàn thiện như người lớn.
Mọi người đến bế các cháu và chơi cùng các cháu, đó là niềm vui, niềm an ủi lớn nhất đối với các bé rồi. Còn đồ ăn, thức uống nên đưa cho người quản lý trực tiếp để họ cho các em ăn theo giờ quy định.

TENTEN.VN